Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nước mắt bồ công anh – chương 69



CHAP 69:BÀNG HOÀNG

” Có những điều tưởng chừng như không thể nhưng vẫn trở thành sự thật. Và dẫu cho có bị bóp méo thế nào, thì sự thật vẫn mãi là sự thật…”

_ Cô quen người phụ nữ kia sao? – Tony lên tiếng khi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn Đan từ lúc cô bước vào shop coffee này tới giờ.

_ Ai cơ? – Đan ngạc nhiên quay đầu lại.

Ôi! Lại là người phụ nữ ấy. Chẳng phải gần một tháng nay bà ta đã không xuất hiện rồi sao? Sao giờ lại ngồi nơi này và nhìn cô bằng ánh mắt ấy?

_ Anh đợi tôi một tý nhé! – Đan nói với Tony rồi quay đi, tiến về phía bà ta đang ngồi.

_ Tôi có thể ngồi đây chứ? – Đan khẽ hỏi.

Trước khi bà ấy kịp phản ứng, Đan đã ngồi vào phía đối diện…

_ Tôi,… tôi không đợi cô! – Bà ta lắc đầu nhìn Đam, vẻ lúng túng thấy rõ. Đôi mắt bà ấy cụp xuống, dường như muốn tránh đi việc phải nhìn thẳng vào mắt Đan.

Cô đáng sợ đến thế sao? Đan than thở…

_ Đúng, bà không đợi tôi, và cũng
không đợi một ai cả. Có phải vậy không? – Đan đón đầu trước, tránh việc bà ấy lại bày cớ một lần nữa. Dù sao hôm nay cô cũng phải tìm hiểu chuyện này.

_ Không, khách của tôi chưa tới….

_ Họ không tới, bởi bà có hẹn cùng ai đâu, nếu không họ là một vị khách vô cùng mất lịch sự khi đã trễ hẹn gần 1 giờ đồng hồ.

_….

_ Thực ra, bà là ai?

_ Tôi, tôi là… mẹ Nhã Văn… – Bà ta mím chặt môi rồi bất ngờ thốt lên khe khẽ. Tiếng nói mỏng manh nhưng cũng đủ để Đan sửng sốt.

_ Mẹ Nhã Văn – Đan ngẩn người… – Bà… có chuyện gì cần nói sao? Và tại sao bà lại theo dõi tôi?

_ Không, ta không theo dõi cô. Còn việc kia, ta muốn thay mặt con gái xin lỗi và cảm ơn cô rất nhiều. – Giọng bà nghẹn ngào. Trong một thoáng, Đan tưởng chừng như mình có thể nghe rõ sự nức nở trong câu trả lời sũng nước ấy.

Thì ra là vậy? Nhưng, chẳng phải cô cũng là người có lỗi hay sao? Đan thở dài…

_ Tôi không trách cô bé, cũng không có quyền làm việc đó, bởi đối với cái chết của Nhã Phương, tôi thấy mình có lỗi. Nhưng, sao bà có thể biết được mọi chuyện?

_ Bởi tình cờ tôi đọc được nhật ký của con bé, và nó cũng đã thú nhận mọi chuyện khi trở về. Và giờ, nó đã đi rồi… Cảm ơn, cảm ơn vì cô đã không sao, cảm ơn khi đến lúc này cô vẫn bình an… – Bà ta càng nói càng kích động, đôi tay siết chặt lấy tay Đan, mắt đẫm nước…

_ Tôi, ơ… tôi không sao! – Đan ngạc nhiên, tại sao bà ta lại không cảm ơn vì cô đã bỏ qua mọi chuyện cho Nhã Văn, tại sao lại không tức giận khi biết cái chết của con gái đầu và sự ra đi của con gái sau đều từ cô mà ra…

Như thế có gì đó hơi lạ… Đan có cảm giác bà ta quan tâm đến an nguy của cô hơn hết thảy. Tại sao lại thế? – Bà bình tĩnh lại đi! – Đan nhẹ giọng khuyên, lấy chiếc khăn tay của mình đưa cho bà.

_ Cảm ơn, cảm ơn c..ô! – Đỡ lấy chiếc khăn từ tay Đan, giọng bà vẫn còn nức nở, tay vẫn nắm chặt lấy đôi tay Đan không rời, vẻ lưu luyến thấy rõ. Đan muốn rút ra nhưng không đành, vì thế nên cứ để như vậy…

Sau khi người phụ nữ ấy rời đi, Đan vẫn ngồi lại đó một lúc rất lâu, nỗi hồ nghi chỉ tăng chứ không hề giảm … Đưa tay sờ lên nơi ban nãy bà ấy nắm lấy, Đan cảm thấy tâm tình mình trở nên phức tạp. Cảm giác bà ấy mang đến cho cô, thực sự vừa ấm áp, vừa thân quen, một cảm giác mà chưa ai có thể cho cô…

Bà là ai?

Bên trong một chiếc xe sang trọng, người phụ nữ ban nãy bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa cả gương mặt xinh đẹp nhưng đang quặn đi vì đau đớn…

_ Xin lỗi! Ta không biết con là…. Tại sao lại có thể thế chứ? Xin lỗi, ta có tội với con, xin lỗi, ta xin lỗi… – Đối lập hoàn toàn với khung cảnh náo nhiệt bên ngoài của phố phường, bên trong là một mảng trầm tĩnh, đớn đau đến thê lương…



_ Đây là của cô… – Chưa kịp để người bảo vệ nói hết câu, Đan đã ôm lấy cặp lồng cơm chạy thẳng xuống dưới. Đã mấy ngày liền, ngày nào cô cũng nhận được bữa trưa như thế này. Số hộp đựng cơm đã có thể chất đầy một góc bếp. Không hiểu sao, người đầu tiên mà Đan nghĩ đến lại là người phụ nữ ấy. Là vì sao? Tại sao bà ta lại làm thế? Có lỗi với cô ư? Không thể nào, làm sao có thể khi mà bà ấy có dư lý do để hận cô….

Cô khó chịu đến phát điên mất…

Kia rồi,quả không sai, phía trước cô chính là bóng dáng của người phụ nữ ấy…

_ Làm ơn, tôi có thể nói chuyện với bà được không? – Đan kêu lên

Bước chân phía trước thoáng khựng lại rồi dần trở nên gấp gáp hơn…

Đan ngỡ ngàng rồi đuổi theo. Sao lại trốn cô như thế?

Một người chạy, một người đuổi, không ai có ý định dừng lại. Trong cơn hốt hoảng, người phụ nữ ấy băng vội qua đường…

Đèn giao thông dành cho người đi bộ chuyển sang đỏ. Đan vội tăng tốc mặc cho cơn đau ở chân, nắm được khuỷu tay của bà ấy trước khi mọi việc trở nên quá muộn…

Cả hai ngã lên vỉa hè phía sau…

_ Ôi! – Người phụ nữ ấy vội đứng dậy khỏi người Đan sau khi sự hoảng loạn qua đi. Bà xoay người lại, đỡ Đan đứng lên. Phớt lờ sự buốt nhói dưới chân, Đan gượng đứng dậy. Bà ấy đưa tay phủi những hạt cát trên trang phục Đan… – Xin lỗi, xin lỗi con, không phải ta muốn trốn tránh con, nhưng ta không có mặt mũi nào để nhìn con. Xin lỗi con, m.., à không ta xin lỗi…

Con? Chiếc cặp lồng cơm trên tay Đan bất giác rơi xuống…

Bước chân xiêu vẹo trên con đường, Đan không biết mình đang bước đi về đâu. Tạm thời, cô như một kẻ không phương hướng…

Tony thở phào khi nhìn thấy Đan. Trước khi đến Gieneve công tác, Huy đã nhờ Tony để ý đến Đan giúp anh, bởi trước những biểu hiện của Đan hôm đó, Huy không thể nào an tâm về cô. Nếu những việc ấy không quá nghiêm trọng, anh đã có thể để Tony đi thay mình. Bởi anh thật không an tâm khi rời Đan lúc này, vì sau chuyện xảy ra với Nhã Văn ngày ấy, Đan vẫn chưa hết sốc.

_ Shal… – Tony kêu tên Đan nhưng bất ngờ khi thấy cô bước qua mặt mình mà không hề hay biết. – Shally!! – Tony kêu tên Đan một lần nữa, to hơn và gây chú ý hơn, nhưng mãi đến 2 phút sau, Đan mới ý thức được là có người đang gọi mình.

Cô quay lại, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tony, nhưng rất nhanh đã nở ra nụ cười gượng gạo…

_ Sao anh lại tới đây? Anh tìm tôi à?

_ Phải. – Tony không chối – Cô …sao thế? – Anh cảm thấy Đan rất lạ.

Đan lắc đầu, nhưng rồi lại nói…

_ Anh đưa tôi về Sunshine với! – Đan nghĩ nếu không nhờ Tony, chắc cô không biết phải trở về như thế nào nữa.

_ Đây chẳng phải là đường trở về Sunshine hay sao? – Tony trợn tròn mắt

_ Vậy à? Cảm ơn anh! – Đan nhẹ gật đầu, tiếp tục bước về phía trước như người mộng du. Đôi chân xiêu vẹo chực khuỵu xuống bất cứ lúc nào.

*****

CHAP 69(3)

Tony bước theo sau Đan, không biết phải nói gì, càng không biết phải làm gì. Tay anh luôn ở trong tư thế sẵn sàng đỡ lấy Đan nếu cô chẳng may ngã xuống. Nhưng may sao, Đan vẫn gắng gượng về được tới công ty.

_ Cô có cần về nghỉ ngơi không? – Tony lên tiếng khi thấy Đan mỗi lúc một tái.

_ Không! Tôi chỉ cần một cốc coffee thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn… Tôi không sao, tạm thời tôi muốn ở một mình. – Đan nói khi thấy có vẻ như Tony muốn theo cô.

Đan không chút sức lực ngồi xuống chiếc ghế sau khi gọi cho mình một cốc coffee. Tất cả… chỉ là một màn kịch thôi, đúng rồi chỉ là một màn kịch. Đan cười khẩy, làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như thế. Nếu như đó là sự thật, thì sao Hỏa cũng đã trở thành trái đất rồi. Nhưng nếu chỉ là một sự dối trá, thì người phụ nữ ấy tại sao lại muốn lừa cô, vì lý do gì?

Không, Đan lắc đầu, chắc chắn không thể. Chỉ là bà ta muốn cô đau đớn, hoang mang khi đã khiến những đứa con của bà ta chịu bất hạnh mà thôi. Nhưng có cần phải diễn thật thế không? Cái gì chứ?…

MẸ?…

Mẹ ư? Một cụm từ xa xỉ quá, thật sự rất xa xỉ. Cô làm sao lại có mẹ chứ? Đã thế người ta còn là mẹ của Nhã Văn…

Không phải, chắc chắn không phải? Không phải mà, làm ơn, hãy nói với cô không phải đi… Đan cảm thấy như từng đợt run rẩy đang cuộn trào mạnh mẽ bên trong con người mình, khiến mọi thứ trở nên nghẹn đắng…

” _ Con? – Đan thì thào

Nhịp tay đang phủi cát trên người Đan chậm dần rồi dứt hắn, cánh tay thoáng run rẩy, người phụ nữ ấy ngước lên nhìn Đan bằng đôi mắt của chính cô. Tại sao lúc này Đan mới biết, đôi mắt ấy thực sự giống đôi mắt cô. Đôi mắt với đôi đồng tử màu nâu huyền…

_ Bà biết tôi sao?

_ Không, không phải như vậy! – Bà ấy một mực lắc đầu không thừa nhận

_ Vậy thì đây là cái gì? – Đan đưa tay nhặt lấy bữa ăn trưa bị mình đánh rơi ban nãy – Chỉ là thấy có lỗi thôi sao? Bà đừng nói ra lý do ấy nữa, tôi không ngốc đến thế đâu. Có người mẹ nào khi đứng vào trường hợp như bà lại có thể thông cảm cho tôi không? Làm sao có thể.Vậy thì bà quen tôi sao? Con? Tôi là gì mà bà gọi tôi là con?

_ Ta… ta… – Sắc mặt bà ấy càng thêm tệ

_ Là gì đây? Đây chỉ có thể là cách chăm sóc của mẹ dành cho con mà thôi. Chẳng lẽ, bà là mẹ tôi sao?

Đan sững người sau câu nói ấy, cô đâu hề có ý nghĩ đó, vậy thì sao lại thốt nên câu nói hoang đường nhất trong đời mình.

Nhưng điều đó không quan trọng bằng phản ứng của người phụ nữ kia. ..

Bà ta hốt hoảng lùi người về phía sau, vẻ mặt hết đỏ rồi lại trắng, rồi cuối cùng trở nên tái xanh, môi mấp máy không thể nói nên lời…

_ Làm sao con…., sao con …?

_ Đừng nói nữa, xem như hôm nay tôi chưa gặp bà, và cũng chưa hề có cuộc nói chuyện này. – Đan cảm thấy mình đang rất sợ hãi, cô không muốn biết thêm bất cứ điều gì, khi sự thật ấy có thể đánh ngã cô.

_ Đan… – Bà ấy vội gọi tên Đan khi thấy cô đang hoảng loạn chạy đi – Hãy cho mẹ nói lời xin lỗi – Lời thì thầm mất hút giữa hàng loạt những tạp âm xung quanh…”

*****

CHAP 69(4)

Có lẽ cô mệt quá nên không còn tỉnh táo nữa. Coffee đây rồi, cô sẽ ổn hơn khi có nó. Nghĩ thế, Đan đưa tay lên bưng lấy cốc coffee trên bàn.

Nhưng… Sao thế này? Bàn tay cô sao lại run rẩy đến cực độ. Đưa bàn tay kia ôm lấy bàn tay này để ngăn lại cơn run bất chợt nhưng chỉ khiến Đan nhận ra rằng không chỉ tay mà cả người cô cũng cùng một trạng thái.

Cốc coffee trên bàn lung lay rồi đổ hẳn khi đến lần thứ 3 Đan cố gắng mà chẳng thể nhấc nổi.

Ở một góc khuất khác, Tony cố gắng liên lạc với Huy… Đến lần thứ ba Huy mới nhấc máy…

” Tôi đây!” – Giọng Huy thoáng vẻ uể oải

” Sao đến giờ cậu mới nhấc máy?”

” Có chuyện gì? Điện thoại tôi vừa hết pin” – Huy lo lắng khi nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của Tony

” Cậu cãi nhau với Shally sao?”

” Không! Rốt cục là có chuyện gì?” – Huy gằn giọng.

” Vậy tại sao cô ấy lại run rẩy đến mức ấy. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ sau khi ra ngoài bất chợt vào lúc nãy, cô ấy cứ như người mất hồn, run rẩy không ngớt….”

” Đặt giúp tôi vé máy bay sớm nhất để trở về” – Huy cắt ngang lời Tony, sự sợ hãi lấp đầy cả tâm trí. Lại có chuyện gì nữa đây? Tại sao lại cứ đổ hết mọi đau thương lên đôi vai yếu ớt của cô ấy. Ông trời, tại sao có thể bất công như thế? Cô ấy còn phải gồng mình chịu đựng mọi thứ đến bao giờ? – ” Trong 10 phút, phải có cho tôi, bằng mọi giá”

” 10 phút?” – Tony gần như rên lên, phải làm sao để xoay xở đây? – “Còn công việc tại đó thì sao?”

” Nhanh đi!” – Huy gầm lên. Có hiểu rằng anh đang lo lắng đến phát điên kh
ông? – “Tiện thể anh đến đây, giải quyết hết mọi chuyện còn lại đi! Còn nữa, hãy giữ cô ấy lại, đừng để Shal đi đâu hết”

” Được rồi!” – Tony vội cúp máy, anh không muốn bị cơn giận ấy thiêu rụi.

Nhìn qua góc ban nãy Đan ngồi, Tony điếng người khi không thấy cô đâu cả.

_ Trời ạ! – Tony vò tóc – Kiếp trước tôi có nợ với hai người hay sao?

Suy nghĩ trong tíc tắc, Tony quyết định không báo cho Huy biết việc Đan đã đi mất, miễn cho cơn thịnh nộ ấy lại bùng phát thêm dữ dội. Liên lạc với thư kí để hoàn thành việc đặt vé cho Huy, Tony chạy ra khỏi công ty, bắt đầu công cuộc tìm kiếm người ban nãy vẫn còn ngồi ở kia…

Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì!
Đọc tiếp nước mắt bồ công anh - chương 70

0 Bình Luận "Nước mắt bồ công anh – chương 69"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP