Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nước mắt bồ công anh – chương 65



CHAP 65: SỰ THẬT

” Bí mật tựa như một vật được chôn vùi trong lớp băng dày. Bí mật sáng tỏ không phải vì người ta đập tan băng, mà bởi vì, băng vốn chẳng thể nào tồn tại quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ và kiêu hãnh của mặt trời”

“RẦM”!!!!

Cửa nhà kho bị phá vỡ. Đan khó nhọc hướng mắt về hướng có ánh sáng… Cuối cùng anh cũng đã đến. Cô muốn lên tiếng để Huy bớt lo lắng, nhưng những gì thốt ra khỏi miệng không khác nào tiếng thì thào yếu ớt. Cô muốn vươn tay về phía anh nhưng chút sức lực còn lại không đủ để giúp Đan làm việc ấy.

_ ” Đan” – Huy thảng thốt kêu tên cô, đôi chân lảo đảo bước về phía ấy. Nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, tim anh như chết lặng. Đan tựa người vào tường, đôi mắt thiêm thiếp như chìm vào giấc ngủ sâu, nơi cổ tay, máu vẫn lặng lẽ tuôn trào…Tại sao lại như thế này?

Giao hết những tên cản đường cho vệ sĩ, Huy nhào về phía Đan, đôi chân không trụ nổi khụy xuống, đôi tay giữa không trung sợ hãi, run run không dám chạm vào người cô. Anh sợ, thật sự rất sợ hãi. Vẻ mặt tái nhợt của cô lúc này khiến lòng anh quặn thắt, đau đến không thể thở nổi. Đan à, mở mắt ra được không em?

Vào lúc dòng cảm xúc trong Huy vẫn còn hỗn loạn thì một bóng người đã chậm rãi ngồi xuống, đưa tay xé mạnh một bên vạt áo đen rồi quấn chặt vào cổ tay Đan, khiến máu không thể tràn ra nữa. Huy muốn đẩy cô ta – người đã khiến cô gái anh yêu tổn thương nhưng lại không thể, khi lúc này chính cô ta lại đang giúp Đan sơ cứu vết thương. Tuy đã bị chiếc mũ áo choàng che khuất nhưng Huy vẫn cảm nhận được sự phức tạp trong tâm tư của cô ta, bằng chứng là một giọt nước mắt đã rơi xuống nền vải đen của áo choàng.

Đây đến cùng là dạng người gì? Huy thật sự không thể hiểu nổi, nhưng điều đó chẳng quan trọng bằng việc Đan đã tỉnh táo lại và cũng đang đưa đôi mắt hoang mang nhìn người đang tỉ mỉ quấn từng vòng để băng lại tay cho cô. Thật may mắn, khi ông Hà luôn gắn thiết bị định vị trên người Gin để tránh những điều không may, nếu không, có lẽ anh đã không đến kịp.

Đan ngước lên, đôi mắt lấp lánh lệ nhìn Huy không chớp. Cô sợ, chỉ cần mình nháy mắt, hình bóng anh sẽ lại tan biến. Đan gượng sức, sà vào vòng tay Huy, ôm thật chặt lấy cổ anh. Cô vùi mặt vào vai anh, nức nở, vòng tay mỗi lúc thêm chặt. Huy gần như lập tức đỡ lấy Đan rồi siết chặt cô vào lòng mình. Mặc kệ cái nhìn của mọi người xung quanh, Huy hôn lên chiếc cổ thanh tú trước mặt, đôi môi nhanh chóng di chuyển đến bờ má Đan. Và cuối cùng, môi anh dừng lại trên môi cô. Nụ hôn mang đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc, dịu dàng, mãnh liệt và cả sự run rẩy từ tận sâu thẳm của cả hai tâm hồn.

Huy dừng lại, cẩn thận ôm Đan vào ngực mình để tránh làm đau tay cô. Đôi mắt anh lạnh lẽo hướng về người con gái khoác áo choàng đen đang đứng cách đấy không xa.

_ Cô là ai? – Giọng anh vẫn chưa hết khô khốc. Phía bên kia, một màn đánh đấm đã phân rõ thắng bại. Tất cả đều yên lặng nhìn những gì lạ lẫm đang diễn ra trước mắt…

_ Nhã Văn? – Đan run run kêu lên cái tên mà chính cô cũng đang nguyện cầu là không phải. Cô muốn gỡ xuống chiếc mũ đen oan nghiệt kia nhưng không thể khi khoảng cách bây giờ giữa hai người là quá xa.

Cô gái bật cười chua chát, tiếng cười lạnh lẽo, đơn độc đến thê lương.

_ Tôi thua rồi… Haha… Lần này là thua thật rồi, thua trước kẻ thù của chính mình.

Chiếc mũ từ từ rơi xuống, khuôn mặt hãy còn những nét ngây thơ dần hiện ra, nhưng đôi mắt giờ đây, chỉ ngập tràn phẫn nộ cùng bi thương, đôi mắt của một người từng trải, từng chịu nhiều biến cố, mất mát.

_ Phải, là tôi. – Đôi môi mím chặt giờ mới lên tiếng

*******

CHAP 65(2)

Đan không nói được gì, chỉ úp mặt vào vồng ngực Huy nức nở. Tại sao lại có thể như thế chứ? Tại sao không phải là một ai khác mà lại là Nhã Văn? Mọi người đều có thế nhưng cô bé thì không. Vậy mà sự thật cứ phơi bày trước mắt, trớ trêu đến nghẹn ngào.

Vỗ nhẹ vào bờ vai Đan, Huy biết cô lúc này rất đau lòng, không phải dễ dàng gì để chấp nhận sự thật này. Có lẽ anh đã quá sơ suất khi nghĩ rằng cô gái nhỏ bé kia có thể là người để Đan tâm tình ở nơi đất khách khi mà bên cạnh cô không có Linh. Vậy mà, chỉ một phút lơ là ấy đã khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như hôm nay. Nhưng, anh thật sự không hiểu, nguyên nhân của cô ta là gì, bởi đóng hai vai trong màn kịch cuộc đời không phải là một việc dễ dàng.

_ Tại sao… tại sao em có thể làm thế với chị? – Đan nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, tìm chút quen thuộc ngày nào nhưng không hề có. Điều đó khiến trái tim cô vì hoảng sợ mà hẫng đi một nhịp. Hãy nói với chị, em chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, hãy nói với chị đây không phải là sự thật đi!

_ Vì sao ư? – Tiếng cười lại lần nữa bật lên, đánh tan chút hi vọng cuối cùng trong Đan – Tại sao các người không tự hỏi chính mình, hỏi những việc các người từng gây ra ở quá khứ.

_ Quá khứ? – Đan mơ hồ lẩm bẩm. Rốt cuộc, ở quá khứ, cô đã gây nên tội gì?

_ Cô không ấn tượng gì với cái tên Trịnh Nhã Văn hay sao?

Trịnh Nhã Văn? Quá khứ?. Các mảnh ghép xưa cũ tìm về với nhau, nhập nhoạng nhưng rõ ràng. Cuối cùng, cô cũng đã hiểu.

_ Trịnh Nhã Phương! – Trước khi Đan kịp lên tiếng, Huy đã chậm rãi kêu lên cái tên đó, cái tên tưởng chừng như đã ngủ quên theo năm tháng.

_ Anh vẫn còn nhớ? Khá lắm Vương Gia Huy. Chả trách năm đó chị tôi đã chọn cách chết vì anh. – Giọng nói nghẹn ngào phút chốc trở nên phẫn hận. – Cả hai người các người đã đẩy chị tôi vào chỗ chết thì tôi làm sao có thể để hai người hạnh phúc được chứ? Nợ máu thì phải trả bằng máu? Các người hiểu quy luật đó hơn ai khác kia mà.

_ Chết? – Đan thất kinh, môi mấp máy, run rẩy – Trịnh Nhã Phương, chị ấy đã…

_ Cô có biết tại sao tôi lại chọn hôm nay để bắt cô không, tại sao phải canh giờ không? Bởi đơn giản, hôm nay chính là ngày giỗ chị gái tôi. Chính ngày này 6 năm trước, chị tôi đã dùng chính cách tôi yêu cầu chị để kết liễu cuộc đời mình.

Nhã Văn gần như rít những lời ấy qua kẽ răng. Cô có hiểu? Cô có bao giờ hiểu cảm giác của đứa em gái khi là người đầu tiên phát hiện chị mình đã chết, cả người ngập ngụa trong bể máu không? Làm sao cô hiểu được kia chứ? Lúc chúng tôi đau khổ thì cô lại đang hạnh phúc với anh ta. Đó gọi là công bằng sao? Cô có biết cảm giác của tôi khi một mình trong đêm, đọc những dòng chữ run rẩy trong bức thư tuyệt mệnh chị mình để lại là như thế nào không? Cô nói đi, làm sao tôi có thế tha thứ cho các người đây? Chỉ cần nhớ đến nụ cười ưu thương của chị ấy là tôi không thể ngăn nổi khao khát trả thù. Tôi hận cô, thực sự rất hận.

_ Nhưng… tại sao? – Đan vẫn rất mập mờ giữa thực và hư, cô dường như không thể tin được những gì mình đang nghe. – Chẳng phải năm ấy, Nhã Phương đã đi du học sao?

_ Du học? Đó chỉ là lí do hoàn mỹ để anh ta che giấu cho việc làm của mình thôi. Cô tin như vậy ư? Cô tin anh ta có thể để cho chị tôi yên bình rời đi khi chị tôi đã làm tổn thương đến cô ư? Vương Gia Huy, tôi không nghĩ anh ta là người đơn giản như thế. – Nhã Văn trào phúng, nụ cười châm biếm nở dần trên đôi môi.

_ Huy? – Đan tách ra khỏi anh, nhìn vào khuôn mặt đã từ khi nào trở nên lạnh băng. Là anh sao? Tất cả những điều Nhã Văn nói đều là s
ự thật sao? Nỗi nghi vấn đong đầy trong đôi mắt thảng thốt của Đan.

_ Cô ta nói đúng… – Anh chậm rãi. Không hề vòng vo hay trốn tránh, Huy nhìn thẳng vào mắt Đan, giải đáp những nghi vấn trong cô

- Chuyện Nhã Phương rời trường năm ấy có liên quan tới anh. Nhưng anh không hề hối hận. Nếu quay lại lúc ấy, anh vẫn sẽ làm thế.

Đan bất lực khép mắt. Cô nên nói gì đây, trách anh? Cô có tư cách gì để trách anh khi mọi điều anh làm đều vì cô. Mọi thứ cứ như một cuộn chỉ đã rối bời, càng gỡ chỉ càng thêm rối. Có trách thì trách số phận tại sao lại buộc vận mệnh của họ lại với nhau bằng sợi dây oan nghiệt. Và lúc này đây, càng vùng vẫy càng làm cho vòng siết ấy thêm chặt.

*******

CHAP 65(3)

_ Vương Gia Huy, trái tim anh làm bằng sắt à? – Nhã Văn thét lên – Trước cái chết của chị tôi, của người bạn bên anh suốt 18 năm mà lại thốt lên câu tàn nhẫn thế sao? Anh có biết, với chị tôi, anh quan trọng như thế nào không? Với một đứa trẻ tự kỉ mà nói, việc để người khác bước vào thế giới của mình là một việc vô cùng khó khăn. Vậy mà anh đã có thể chiếm lĩnh cả thế giới của chị tôi, là niềm tin để chị ấy sống. Vì cớ gì anh lại có thể vứt bỏ chị ấy như thế? Vì cô ta, người con gái anh chỉ mới gặp mặt?

_ Tôi không bỏ rơi ai cả. Tôi rất tiếc về cái chết của cô ấy, nhưng tình yêu không thể dựa vào thời gian bên nhau được. Là tôi đã có lỗi khi không làm rõ mọi chuyện với Nhã Phương sớm hơn, vì thế kết quả ấy nên do tôi gánh lấy, chứ không phải là Đan. – Huy nhẹ nắm lấy tay Đan, cảm giác đau lòng vẫn chưa thôi. Nếu muốn tìm người để trả món nợ năm ấy thì hãy tìm đến anh chứ không phải là nhằm vào Đan như lúc này. Cô quá mong manh để đối diện với những sự thật phức tạp như thế.

_ Phải, phải, là anh… – Nhã Văn cười nhạt – Nhưng hướng vào cô ta mới khiến anh sống dở chết dở. Bởi cô ta là mạng sống của anh không phải sao?

” Chị à? Tại sao chị lại đáng thương như thế? Tại sao chị lại yêu con người ấy hơn chính bản thân mình?Có bao giờ, trong anh ta tồn tại một khái niệm tình yêu dành cho chị đâu chứ?”

_ Trịnh Nhã Văn! – Huy trầm giọng, cái nhìn sắc bén như muốn giết người. Huy có thể cảm nhận sự kiên nhẫn trong mình đang dần cạn kiệt.

_ Vậy thì… tại sao? – Đan nhẹ đưa cổ tay đã được Nhã Văn băng bó lên, tiếp tục. Cô có thể cảm nhận được sự hận thù đang ngập tràn bên trong Nhã Văn, vậy thì vì cớ gì…

_ Vì tôi thua cô! – Giọng cười thê lương ấy lại cất lên – Thua chính bản thân cô, chứ không phải vì những điều khác. Tại sao cô lại tin tôi đến thế, tôi đáng tin thế sao? Tại sao cô lại bất chấp tất cả chỉ để chứng minh tôi trong sạch trong lần lộ bản thiết kế lần ấy? Tại sao dù xảy ra chuyện gì cô cũng đứng về phía tôi? Tại sao lại như thế? – Rốt cục nước mắt cũng đã tuôn rơi, ướt nhòe cả gương mặt đang cố tạo nên vẻ thờ ơ.

_ Vậy lần ấy…? – Đan lắc đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi. Nếu đúng như những gì Nhã Văn nói thì tất cả những việc xảy ra gần đây đều là…

_ Tất cả đều là kịch bản của tôi. – Nhã Văn “hào phóng” thừa nhận

- Bị tấn công trong cánh rừng Lausenne ngày ấy, gặp nạn tại bar, bản thiết kế mất cắp, chuyện xảy ra với Réne lần ấy, lần suýt chết gần đây… cô nghĩ tất cả đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?

Hà Linh Đan, cô cảm thấy thế nào? À không, phải là nên cảm thấy thế nào nhỉ. Cô không thể tin phải không? Chính tôi, một mình tôi đã đảm đương tất cả, là người hết lần này tới lần khác đẩy cô tới bờ vực nguy hiểm. Cô dám nói cô không hận tôi sao? Cô có cao thượng đến thế không? Thuê người tấn công cô, lấy cắp bản thiết kế, đổ tội cho Sophia, đe dọa cô trong thang máy ngày ấy, màn kịch khiến cô nhận của René một cái tát đầy nhục nhã… tất cả đều do một tay tôi tạo nên, cô bé con cô từng nói ngây thơ đã làm đấy. Sự ngây thơ cô lầm tưởng đã khiến cuộc sống cô bước vào ngõ cụt như hôm nay. Phải rồi, còn lần cô vào viện gần đây nữa chứ, nếu không có anh ta, liệu tôi có gặp được cô ngày hôm nay? Cô quá ngốc hay quá tin người? Hà Linh Đan, chắc hẳn ngoài hận tôi, lúc này cô chẳng còn lựa chọn nào khác đâu nhỉ?

_ Cuộc chơi này tôi không thua, chỉ tiếc rằng đến khi quyết định tôi lại quá mềm lòng. Anh ta nói đúng, lỗi lầm không phải do cô gây ra, chỉ trách sao chị tôi quá mù quáng vì tình yêu mà thôi. – Nhã Văn cuối cùng đã có thể chấp nhận sự thật, cô thua mà không thua. Đã đến nước này, không buông tay cũng phải buông tay thôi.

Ngẩng lên, ánh mắt Nhã Văn nhìn vào khoảng không hư vô trước mắt, ánh mắt thẩt thần, mơ hồ…

“Rose à, em xin lỗi, em không thể kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây. Em không thể giúp chị báo thù được. Một mình chị ở đó có lạnh lắm không? Em rất nhớ chị! Đợi em nhé, Rose…”

_ Đừng, Nhã Văn! – Đan thét lên khi Nhã Văn bất chợt nhặt lấy con dao trên sàn, mũi nhọn chĩa về chính mình. Làm ơn, cô sợ phải chứng kiến những nỗi đau ấy lắm rồi. Tại sao cứ phải hủy diệt đi cuộc sống của nhau như thế.

Nhưng hành động của Đan và tất cả mọi người đều không nhanh bằng khát vọng muốn được giải thoát của người con gái kia.

Mùi máu tanh lại lần nữa ám nhiễm cả không khí, nồng và ám ảnh hơn trước…

Cả một đời sau, có lẽ Đan sẽ chẳng bao giờ quên được nụ cười của Nhã Văn khi ấy, nụ cười của một thiên sứ khi nhìn cả thế giới bị hủy hoại trước mắt…
Đọc tiếp nước mắt bồ công anh - chương 66

0 Bình Luận "Nước mắt bồ công anh – chương 65"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP