Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nữa - chương 5

PHẦN V: ÁNH MẶT TRỜI





An đã giam mình trên giường mấy ngày rồi? Cô không quan tâm, còn Chi tưởng như đã dài hàng tháng. An vô hồn trong căn phòng tối. Chút ánh sáng ló vào chỉ như một đám khói mờ đục. An trách bản thân sao lạnh lùng đuổi anh đi, rồi trách anh sao nỡ bỏ cô dại dột như thế. An ôm bức thư trong lòng như thể được ôm anh trọn vẹn. Thi thoảng, rất hiêm hoi, cô lại cười một tiếng nhưng khoảnh khắc ấy chỉ được vài giây đã trở về khuôn mặt vô thần.

Anh luôn bên em... đôi mắt của chúng mình... em phải tiếp tục sống... Những dòng chứ ấy hiện lên đồng điệu với giọng nói thân thuộc của anh lại khiến An bất giác.

- Tiếp tục sống những ngày không có anh sao? Chiều theo ý muốn của bản thân à?... Em muốn có anh!

“Xoẹt...”, tiếng rèm cửa sổ kéo mạnh, những ánh nắng ngày mới nở bung trong căn phòng chật hẹp.

- Đã hơn 9 giờ sáng rồi, cô định không dạy à?

An choáng ngợp trước ánh sáng đột ngột lao vào phòng. Cô nhíu mắt đưa lên... Là Nam.

- Chi gọi cho tôi và kể về tình hình của cô! – Vừa nói anh vừa xếp lại đống đồ lộn xộn dưới sàn nhà, những món vô tội phải chịu sự quăng quật của chủ.

- Không ai ngăn cấm cô đau buồn, nhưng cô không thể để bản thân suy nhược, chừng nào tâm hồn đau khổ còn mượn thể xác để bám trụ!

Nam đưa cho cô một cốc nước nhưng người nhận có vẻ hờ hững.

- Nếu muốn khóc tiếp thì cốc nước này có thể giúp cô!

- Đi đi! - An nói mà không thèm nhìn lên.

Nam đặt cốc nước lên bàn, ngồi bên giường cô:

- Tôi không định đến đây để an ủi cô, mà tôi cũng không giỏi việc đó! - Đôi tay Nam đan cài vào nhau - Cô đã đọc bức thư anh ấy để lại, đó là tất cả di nguyện của anh ấy... Ờ uhm... Cô hãy mạnh mẽ lên, sống vì cô, sống cho xứng đáng với những điều tốt đẹp anh ấy cho cô! Ít nhất cũng để thấy sự ra đi của anh ấy không vô nghĩa!

Vẫn không có sự nhúc nhích nào. Nam lưỡng lự và anh quyết định ra khỏi phòng.

- Chi đã chuẩn bị bữa trưa cho cô ở trong bếp rồi đấy! Đừng phụ lòng những người đang sống cùng cô!

Cánh cửa phòng sắp khép đột nhiên dừng lại khi An lên tiếng:

- Anh giúp tôi một việc được không? - An ngồi dậy, cố nói to trong cái giọng khản đặc.

***

Gió đầu hè vẫn chưa đượm hơi nóng. Chút mát lành càng hiện rõ trên chiếc váy liền bằng vải voal, màu be sữa. Không có họa tiết gì làm điểm nhấn nhưng nó chẳng hề đơn điệu, đường nét e ấp của người con gái hiện theo dáng váy điệu đà.

- Dạo này anh thế nào? - Tiếng cô gái mỏng manh tan vào trong gió chiều bảng lảng. Đôi tay trắng mịn nhặt nhạnh những cọng cỏ úa, lá khô ven cạnh ngôi mộ...

Có lẽ cơn gió thoảng qua đã gửi trong đó lời thì thầm đáp lại. An trầm mặc nhìn tấm bia trước mắt... Một nụ cười ấm áp cố che đi giọt nước mắt đau khổ. Dù thế nào, cô vẫn muốn xinh đẹp trước anh. Phía sau cô, một người con trai cao lớn đang đứng lặng, ngắm nhìn tấm lưng nhỏ từng chút run lên. Nam lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô...

- Em sẽ sống tốt... sẽ sống thật tốt... – Tiếng khóc vỡ òa...

Một chiều đầu mùa hạ đong đầy những giọt nắng ấm, bám đậu trên những tán cây xanh mát mắt, trên vai áo trần bụi bặm,... và lấp lánh trong đôi mắt An.



...Tình yêu là thứ có thể quay trở lại. Nó cũng giống như thời gian, vĩnh cửu và vô giá...




----(HẾT)----

0 Bình Luận "Nữa - chương 5"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP