Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé - chap 9

8h sáng thứ 7, ngày x tháng y, năm xxxx

-         Dậy thôi nào thiên thần bé bỏng của anh.

Giọng nói vừa dức Long hôn nhẹ lên má của Dương khi cô còn mơ màng ngủ trên giường. Cái thói quen ngủ nướng những ngày cuối tuần của cô không bỏ được. Không muốn thức dậy một chút nào nhưng Dương phải bật dậy ngay tức khắc bởi một người vừa nói và hôn lên má mình trong khi cô đóng cửa phòng.

-         Á……………..á……….á

Tiếng hét của Dương thật kinh hoàng, Long phải dùng tay bịt miệng cô lại.

-         Em làm gì mà hét lên như heo bị chọc tiết thế hả? Anh chứ có phải ai đâu.

Mở mắt ra, Dương chớp chớp, dụi dụi rồi lại chớp chớp đôi mắt.

-         Á………á…………á………….

Một lần nữa Long phải dùng tay che miệng Dương một lần nữa nhưng.

-         Á….á…….á……….

Không phải tiếng hét của Dương mà tiếng thét của Long bởi Dương đang cắn ngón tay trỏ của Long đau điếng.

-         Em làm gì thế? Có gì từ từ nói nào? Thả anh ra… thả anh ra… đau quá, đau quá!

Không cắn Long nữa, Dương kéo mền che người rồi hỏi.

-         Làm sao anh vào được phòng của em? Em đã khóa cửa trước khi ngủ rồi mà.

Vừa suýt xoa ngón tay Long vừa trả lời.

-         Trí nhớ của em thật quá là tốt! Em mà khóa cửa thì anh vào bằng niềm tin à? Khi anh tới đã thấy cửa phòng mở ra rồi. Em thật là….

-         Anh nói làm sao chứ? Em nhớ là em đã khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ mà.

-         Anh không đôi co với em nữa. Anh biết trí nhớ em tốt rồi! Đến cả hôm nay đi đâu em còn không nhớ thì thử hỏi trí nhớ em tốt như thế nào.

Vừa nghe xong Dương chợt nhớ ra ngay. Hôm nay cô đã hẹn với Long về nhà mình chơi mà quên mất. Ngượng đỏ cả mặt cô cười trừ vời Long.

-         Hihihihi, em xin lỗi! Anh chờ em một chút nha.

Nhanh như cắt Dương phi khỏi giường ngủ bay ngay vào phòng tắm. Long nhìn Dương rồi cười mỉm. Anh nghĩ cô thật là hôn nhiên với một tâm hồn trẻ thơ không vẫn đục như một thiên thần nữa đến bên anh. Long chợt nghĩ Thanh Thanh và Dương thật giống nhau. Nếu Thanh Thanh và Dương đến với anh cùng một lúc thì không biết anh sẽ chọn ai nhỉ. Ông trời thật cho anh quá nhiều may mắn.

Sắp xếp một số quần áo rồi đồ đạc cá nhân vào balo. Dương đóng của rồi ngồi lên phía sau xe của Long đi về quê mình. Đoạn đường trước đây quen thuộc với cô nhưng giờ có thêm một chút gì đó. Một chút niềm vui, một chút hạnh phúc, một chút tình yêu và một chút phép màu… một cảm giác bình yên đến lạ.

Chuyến đi kéo dài vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng về quê hương yêu dấu của Dương. Long nhìn nơi đây thật bình yên và thanh bình. Long nghĩ sau này cưới Dương nhất định anh sẽ cùng cô về nơi đây sinh sống bỏ cái thành phố ồn ào, đầy mưu mô và không có tình người.

Ngôi nhà của gia đình Dương bình thường như bao ngôi nhà xung quanh. Chỉ khác là phía trước có một góc sân trồng toàn hoa hướng dương đang nở hoa nhìn rất đẹp. Dương gõ cửa gọi mẹ.

-         Mẹ ơi… mẹ ơi! Con về rồi này.

Không thấy ai trả lời, Dương biết ngay mẹ đang ra phía sau nhà chăm sóc vườn rau gia đình. Cô kéo anh đi theo ra phía sau. Nhìn xa xa, một người phụ nữ trung niên đang tần tảo bắt từng con sâu đang ngặm nhấm những chiếc lá non. Dương từ xa đã cất lên gọi mẹ.

-         Mẹ….mẹ ơi, con về thăm mẹ này.

Vừa đến nơi Dương đã ôm lấy mẹ.

-         Con nhớ mẹ lắm, mẹ có khỏe không? Con dẫn bạn con về chơi này.

Sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt của Long và mẹ của Dương.

-         Bác là…….

-         Cậu là……

Không biết chuyện gì xảy ra giữa Long và mẹ mình nên Dương liền hỏi mẹ.

-         Mẹ quen anh Long sao?

Lời nói của Dương cũng là câu trả lời cho nghi ngờ của bà. Bà liền hỏi Long:

-         Sao cậu biết tôi ở đây mà tìm đến thế. Tôi đã không còn là bảo mẫu cho gia đình họ Ngô nữa rồi. (Họ của Thanh Thanh và Trâm).

Một cuộc gặp quá bất ngờ với Long. Anh từng tìm kiếm bà để hỏi về nơi an táng của Thanh Thanh để anh thắp lên mộ cô một nén hương. Nhưng khi anh quay về nơi ở của Thanh Thanh tìm bà thì bà cũng đã dọn đi từ lúc nào rồi. Anh cố gắng dò hỏi mọi tin tức nhưng vô vọng. Trái ngang anh lại gặp lại bà trong hoàn cảnh này..  thật không biết nên buồn hay vui? Mẹ của người anh yêu lại là bảo mẫu của người anh yêu trước đây. Đời cho anh nhiều may mắn nhưng giờ có lẽ đang mang đến cho anh những khó khăn. Quy luật bù trừ của xã hội.

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP