Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

để em cưa anh nhé - chap 2

Chap 2
Lóng ngóng đợi anh ở ngoài đường Kim Liên Mới, trong lúc chờ anh tới, tôi đã phải nhắm mắt làm ngơ với không biết bao nhiều lời rủ rê “Lên xe không em ơi! Đi đâu đấy anh đèo!” của mấy thằng thanh niên chọi dưa qua đường. Mặc dù ngứa mắt lắm nhưng vẫn đành phải tặc lưỡi: "Kệ chúng nó, cứ im lặng bơ đi mà sống, ngứa mồm lên chửi rồi cổ mình lại vắt ra tiết canh thì thôi đời lại buồn!”. 

Anh đến muộn tầm năm phút, tôi nhận ra là hôm nay trông anh chau chuốt hơn lần trước đi ăn đêm cùng tôi với style “trên đông dưới hè”.

Ừ thì thôi, trừ một điểm vì cái tội đến muộn, cộng hai điểm vì tinh thần biết làm đẹp. 
Dân nghệ thuật như tôi luôn thiên vị hơn cho cái đẹp!

……

Lúc anh dừng xe ở vỉa hè gần ngay trước mặt, chờ tôi lên xe mãi mà tôi vẫn cứ đứng dậm chân tại chỗ. Khó hiểu, anh bèn cất giọng nhắc.

-    Em mau lên đi! Còn chần chừ gì?

Lóc cóc bước tới gần chỗ anh, tôi khẽ ghé đầu nói nhỏ vào tai anh để tránh người ngoài khỏi nghe thấy.

-    Anh… gạt bàn để chân xuống cho em! Nghiêng xe một góc 25 độ về phía vỉa hè. Làm một cách thật tự nhiên nhé!

Nghe tôi nói, anh cũng ngoan ngoãn làm theo. Lúc tôi trèo lên xe ngon lành, ngồi phía sau vẫn cúi mặt im re, anh mới cất tiếng hỏi.

-    Vừa nãy sao em phải làm vậy?

-    Anh muốn thấy em phải trèo à?- Vừa nói, tôi vừa đung đưa đôi chân voi ngắn ngủn ra đằng trước, cố tình vung vẩy để cho anh thấy. “Chân tôi ngắn thế đấy! Lần sau anh cứ liệu mà làm!”.

Nhìn đôi chân ngắn ngủn bọc quần tất như cặp giò lợn buộc lạt, anh bất giác cười phá lên rồi cúi gập người về phía trước.

-    A ha ha! Em không chạm được đến bàn để chân à!!!

Bị anh cười nhạo một cách thảm hại, cô gái một mét năm mươi ba liền mím môi nhéo mạnh vào eo chàng trai mét tám ba.

-    Này thì cười!!!

…………….


Lượn lờ lêu hêu khắp mấy con đường vòng quanh bờ hồ, cuối cùng anh cũng dừng lại ở một quán café ngồi bệt bên đường - một nơi dân dã mà cả hai đều cảm thấy thoải mái. Vừa mới đặt êm bàn tọa xuống mặt ghế, tôi đã mở van thao thao bất duyệt về công việc mới của mình.

-    Ngày mai em bắt đầu đi chạy chương trình event game Thần Chiến đấy anh ạ!

-    Thần Chiến là game gì? - Chàng trai chỉ biết cắm mặt vào kinh doanh và đá bóng nheo mắt hỏi.

-    À! Game mới của VTC.

-    Làm về game à? Toàn con trai đấy! Em không sợ bị trêu à?

-    Sợ gì? Em tha chả trêu bọn nó thì thôi.- Nhấc cốc sữa chua đánh đá lên, tôi hút cái chụt rồi hạ xuống trả lời.

-    À kinh nhỉ! Cũng có tí cứng.

-    Lại chẳng! Em thích chơi game mà. Ngày xưa em còn từng có ý nghĩ sau này nhất định phải lấy một anh chồng biết chơi game, rồi hai vợ chồng cùng đi làm kiếm tiền, để đẻ ra một thằng cu, sau này nhất định sẽ đào tạo cho nó thành một game thủ. Tuyệt đối không cấm đoán như mẹ em đâu…- Tôi thao thao bất duyệt nói, không để ý người con trai ngồi bên cạnh cứ đang tủm tỉm cười

-    À! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em hồi 18 tuổi thôi. Bây giờ em đã 21 rồi. Có cho em cũng chẳng chơi nữa. Thời gian đâu ra! Mà anh có chơi game gì không?

-    Anh chơi đế chế với DotA.

-    Sao ai cũng chơi DotA với đế chế thế nhỉ?  Em trai em cũng chơi. Xong suốt ngày ngồi xem clip của thằng Chim Sẻ Đi Nắng, chẳng hiểu có gì hay ho.- Tôi chau mày càu nhàu.

-    Trò chơi trí tuệ mà em! Những người đầu óc thông minh thường có xu hướng thích chơi trò đó. Anh cũng thỉnh thoảng mới chơi thôi.

-    À! Vậy ra anh không thông minh thường xuyên lắm… 

…………..

Tôi vốn có thói quen hay online trên điện thoại, bởi vậy mà tôi mang theo nó mọi lúc, mọi nơi, đặc biệt là khi đi café cùng bạn bè, cứ chốc chốc tôi lại lôi điện thoại ra check facebook. Có lẽ tôi bị nghiện facebook nặng mất rồi! Đây chắc hẳn là một thói quen xấu khiến bạn bè tôi khó chịu... mặc dù chính bản thân họ cũng vậy. Nhưng hôm nay, thói quen này của tôi chưa hẳn đã là hoàn toàn xấu.

Vẫn như thường lệ, cứ ngơi miệng một lát là tôi lại lôi điện thoại ra xem, rồi bất ngờ, bức ảnh mới của web epic.vn đột ngột đập vào mắt tôi với cái comment quen thuộc từ nick của em trai tôi trong voz. Đọc xong, tôi liền phá lên cười rồi lay vai kéo anh lại đọc cùng.

-    Ha ha! Của thằng em em này!

-    Cái gì đây? Sao lại lên epic.vn thế này?

Nguyên nhân có bức ảnh này là do một chàng trai đã hai mươi tuổi nhưng “thằng nhỏ” của bạn đó vẫn không dài nổi quá bảy phân kể cả lúc “chào cờ”. Thế nên cậu ấy đã liều mạng lập topic ở F17 để hỏi các vozer về “bệnh tình” của mình. Nhưng cuối cùng, những comment tư vấn mà cậu ta nhận được chỉ quy chung về một nội dung giễu cợt như thế này.

Nick đầu tiên comment: “Thật ra thì thằng nhỏ cũng giống như tóc thôi, nếu cắt đến tận gốc thì chắc chắn nó sẽ mọc lại cứng cáp và nhanh dài hơn. Chúc bạn thành công!”

Còn em trai tôi thì comment như thế này: “Mình thật sự đã bật khóc khi đọc đến dòng 7-8 cm. Chúc bạn luôn lạc quan vào cuộc sống trong tương lai!”.

Anh đọc xong mà ngã ngửa ra cười. Đúng là cái thằng vừa đấm vừa xoa. Bị khóa nick mất 2 năm vì tội xỏ xiên trong topic nhảm như thế này thì cũng đáng lắm! Tôi chẳng lấy làm thương tiếc gì cho nó đâu. Vậy mà anh còn táng thêm câu này vào đầu tôi nữa.

-    Đúng là em trai em có khác! Chị nào em nấy!

-    Này này! Anh hơi nhầm nhé! Em hơi bị trong sáng đấy! Đừng có đánh đồng em với nó!

-    Xì! Mới 21 tuổi đầu đã suốt ngày viết truyện 18+, lại còn xem JAV, đọc hentai. Nói đầu óc em chỉ đen như mực vẫn còn nhẹ nhàng lắm!

-    Uôi… sao anh biết nhiều về em thế?

Bị anh mắng mà tôi chẳng thấy bực mình chút nào, hai mắt chỉ sáng long lanh lên vẻ rạng ngời. 

-    Anh thích em mà! Anh phải tìm hiểu về em chứ! - Anh vừa nói, vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười tỏa nắng…

Anh nói đến đây, cô gái Song Ngư 21 tuổi là tôi liền khựng lại, hai má bỗng nóng bừng lên, cảm giác như có kẻ nào đó đang cố tình giật giây cót hối thúc nhịp tim tôi đập mạnh liên hồi. Tôi khẽ thở hắt ra, rồi hít một hơi dài, quay đi bâng quơ giả vờ không nghe thấy.

Mặc dù đêm hôm ấy, sau khi trở về nhà, tôi cứ ôm chặt cứng em gấu bông, tưởng tượng đó là anh mà gác chân gác tay lên tùm lum, cười tủm tĩm mãn nguyện trong cơn quằn quại mãi. 

…………..
 Sáng hôm sau, khi mấy đứa trong nhóm vừa đến đông đủ. Câu chuyện tình cảm không đầu không cuối của tôi lại bị bọn bạn đem ra bàn tán. 

-         Chuyện của chị với anh mét 83 thế nào rồi? - Hiền hỏi tôi.

-         À! Thì cũng vẫn cứ đều đều. Chị thấy anh ý cũng tốt, toàn diện về mọi mặt. Nhưng nói chuyện hơi bị nhạt! Kiểu bị hiền ý em! Chị nghĩ có khi người tốt như thế để làm anh trai thì lại đẹp! - Tôi nói, nhưng trong lòng không hề nghĩ vậy.

-         Vớ vẩn! Tốt như thế mày phải trói luôn đi chứ còn để làm anh trai cái gì? Đến lúc con khác nó nẫng tay trên mất rồi thì ngồi đó mà há mồm cười!- Thấy tôi cứ nói chuyện viển vông, Quyên cũng xông vào góp ý.

-         Xì! Lo cho tao làm gì? Lo cho cái thân mày đi! Người yêu mày cũng tốt thế sao mà không lo trói sớm? Giờ muốn duỗi ra chẳng may sau này nó lấy con khác, nó gửi thiệp cưới cho mày, mày chịu nổi không?

-    Tất nhiên là không! Bây giờ mà nó đi lấy con khác thì chắc tao đến đám cưới tạt axit vào mặt cả hai đứa luôn ý chứ!

Hai đứa ngồi trong lớp mải chí chóe nhau, vô tình không nhận ra sát khí của cô giáo đã áp sát đến sau lưng từ lúc nào. Bắt gặp khuôn mặt lạnh như tiền cùng ánh mắt sắc hơn dao phay của cô… bốn đứa con gái chợt thấy lòng tái tê.

 Chất giọng điềm đạm nhưng lạnh ngắt chậm rãi vang lên.

-         Sách giáo khoa đâu? Không có à? Không có mà còn gây mất trật tự à? Mời bốn cô ra khỏi lớp! Hôm nay miễn điểm danh.

Bị đuổi, bốn đứa cũng lẳng lặng kéo nhau ra luôn, vừa đi vừa lầm bầm trong uất ức.

-         Tổ sư bố! Mất công hôm nay bà mày dậy sớm. Bực cả mình!

     -     Ra quán bún ăn sáng đi chị! Em đói quá rồi! - Mai bé lên riếng.

Mười lăm phút sau, bốn đứa con gái đã có mặt ở hàng bún.
Tôi và Hiền đồng thanh :”Một bát bún bò mọc không hành có rau!”.
Quyên và Mai bé cũng tiếp lời : "Bọn cháu rau hành đầy đủ nhé! Đập thêm quả trứng trần nữa!”.

-         Rồi! Cô nhớ rồi! - Bác gái bán bún niềm nở đáp lại.

-         Phục vụ bọn mình rắc rối nhỉ! Mỗi đứa một kiểu. Không để ý là lại nhầm!- Tôi ngồi xuống, chống hai tay lên cằm nói.

-         Ui xùi! May mà không có cái Nhi đấy! Nhầm với nó thì có mà mệt nghỉ! - Quyên vừa lau đũa vừa trả lời.

-         À ừ! Mà Nhi hôm nay sao lại không đi học thế bọn mày?

-         Nó mới đi Nha Trang với thằng người yêu mới quen trên wechat rồi.

-         Khiếp! Mới quen nhau hai tháng mà đã đi nghỉ mát cùng nhau rồi á? Tàu nhanh thế! Mà bây giờ các bạn hay tìm được gấu trên wechat nhỉ… Chả bù mình…

Vừa nói, tôi vừa ủ rũ nhìn bát bún nói, không quên để ý Mai Bé cũng đang nhắn tin với một ai đó khi ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười.

-         Ai thế hả Mai? - Nói rồi, tôi liền ngồi xích lại gần hỏi.

Mai Bé khẽ cười, nụ cười chúm chím ngượng ngùng nhìn rõ đáng yêu rồi giơ điện thoại lên cho tôi xem. Hiện ra trước mắt tôi là hình ảnh của một cậu trai tầm 20, tướng mạo hài hòa, sáng sủa, nhìn khá tây và manly. Mai bé hớn hở nói.

-         Đẹp trai không chị?

-         Được! Mà ai đấy?

-         À! Bạn cấp ba của em. Nó đang rủ em chủ nhật này đi xem phim.

Thấy con bé hai mươi tuổi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nói thế thì bà chị già liền hứng khởi ủng hộ.

-         Ừ được đấy! Nhìn ngon zai thế còn gì. Đi đi em!

-         Nhưng mà… nó vừa mới chia tay người yêu thôi. Với cả hồi trước bọn em cũng chẳng thân nhau lắm. Chẳng hiểu sao bây giờ tự dưng lại rủ em đi xem phim… nên em cũng ngại lắm.- Vừa nói, Mai bé vừa mím môi cúi xuống trả lời.

-         Hả! Thằng này mới chia tay người yêu á? Hay là nó thấy em xinh quá nên định tà lưa lấp chỗ trống?

-         Em cũng không biết nữa! Nhưng mà bọn em đi những bốn người cơ. Đi với hai đứa bạn cấp ba của em nữa mà.

-         Ui zời! Tưởng gì! Thế thì đi đi. Bốn đứa đi cả nhau cơ mà! Có phải đánh lẻ đâu mà lo. Đi đi cho thay đổi không khí.

-         Nhưng mà… nó bảo nó đến đón em.- Mai bé vẫn mím môi, ngượng ngùng xấu hổ.

-         Ừ! Thì nó rủ thì chả nó đến đón em chứ còn sao nữa. Hay là… đừng nói với chị em định đi xe riêng đấy nhé???

-         Vâng! Thì chẳng xe riêng ạ! Em có phải người yêu nó đâu mà đi xe chung. Ngại lắm!

-         Ui zời ơi! Mai ơi! Nó đến đón thì cứ đi chung thôi! Có làm sao đâu? Ai lại đi xe riêng thế… Chị với bạn chị là con trai cũng vẫn đi chung cả nhau suốt mà… Có sao đâu!

-         Nhưng mà em vẫn thấy ngại lắm! Ui em không biết đâu! Để em nghĩ kĩ đã!- Nói rồi, con bé lại cắm mặt vào bát bún.

Khổ quá… Con bé đúng là vẫn chết vì cái tật hay xấu hổ và suy nghĩ phức tạp hóa mọi chuyện. Chỉ đơn giản là một buổi đi xem phim thôi mà…

………..

Hết giờ ra chơi, hai đứa kia trở về lớp để học tiếp ca hai, chỉ có tôi và Hiền là quyết định bùng tiết để về nhà. Trên đường đi ra chỗ gửi xe, Hiền lại bắt đầu than thở.

-         Chị ơi! Tối nay Hoàng lại rủ em đi tập thể dục chị ạ!

-         Tập gì mà tập buổi tối? Tập cưỡi ngựa à?- Tôi nhoẻn miệng cười nham hiểm.

-         Không!!! Bà điên à? Nó rủ em đi bộ. Nhà em ngay gần nhà nó mà.

-         Ừ nhờ đúng rồi… Hai đứa cùng ở Hoàng Quốc Việt. Thế đi đi! Đi dạo buổi tối với zai cũng thú vị phết đấy! Còn hay hơn đi xe máy!- Bà chị già xoa cằm khuyên nhủ.

-         Nhưng mà…- Hiền vẫn đan hai ngón trỏ vào nhau, băn khoăn.

-         Nhưng mà làm sao?

-         Em đang đến ngày! Không thì em cũng đi ngay!

-         Thế thôi! Bảo nó là :”Hoàng ơi! Hiền đang “king moon”! Không đi được đâu Hoàng thông cảm nhé! Hi hi hi!”.

-         “King moon” là cái gì? - Hiền nghệt mặt ra hỏi lại.

-         Em tao nó trở nên ngẫn như thế này từ bao giờ thế?- Tôi lắc đầu, thở dài chán nản.

...
Chap 3

0 Bình Luận "để em cưa anh nhé - chap 2"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP